Rời giảng đường đại học, tôi vào làm việc cho Công ty quảng cáo XPR. Hai năm trôi qua công việc tưởng cứ êm đềm. Tình cờ, một hôm tôi được biết về HPT, nơi ấy thực sự cuốn hút tôi. Một ngày…Hai ngày…Ngày thứ ba, tôi hồi hộp, trên tay cầm bộ hồ sơ, lòng quyết tâm đặt niềm tin vào lý trí và trái tim đang rộn ràng của mình… Bước ngoặt mới? Buổi cơm trưa đầu tiên của tôi ở gia đình HPT vô cùng ấn tượng. Tôi được xếp vào nhóm toàn là “Quý ông”. Thật là khó xử làm sao! Từ chối cũng không xong và ăn cũng chẳng yên. Suốt buổi hôm ấy, tôi chính là đề tài để các “Bác” trêu chọc… Những ngày đầu làm việc tại HPT tạo cho tôi cảm giác rất thú vị, từ vui vẻ hồ hởi đến ấm ức muốn phát khóc. Tôi không thể nào quên được hôm ấy, sáng sớm, như mọi ngày, tôi khoan thai bước vào phòng làm việc và chuẩn bị cho một ngày làm việc mới. Chao ôi thật khủng khiếp! Có một cái gì đó?!… Nó lại nằm ngay góc bàn làm việc của mình… hoá ra tôi là “nạn nhân” của sự trêu chọc của các anh. Thế là mọi người trong phòng có một trận cười no nê, còn tôi, báo hại tôi có cái mặt như khỉ ăn ớt…
Tôi đã quen dần với công việc, tôi và Thùy Linh được giao nhiệm vụ làm hồ sơ thầu cùng chị Cam Tuyền. Sếp Linh bảo “Bằng mọi giá bọn em phải thắng thầu này…” Hiểu được niềm tin và sự mong đợi chiến thắng của các Sếp, tôi tự nhủ, mình phải hết sức cố gắng, cố gắng nhiều hơn nữa. Và hôm ấy, thời gian quá gấp rút, cả ba chị em chúng tôi mải mê làm, đã chín giờ tối rồi mà còn hai Folder nữa chưa đóng, sáng sớm mai là phải nộp thầu!?… Mọi người tất bật hối hả, lo lắng, công việc dường như trở nên nặng nề hơn. Bỗng nhiên, một giọng nói đầy mạnh mẽ nhưng chứa đựng bao tình cảm của chị Cam Tuyền “Ráng lên hai cưng ơi!” Tôi cảm tưởng như hành khúc HPT đang vang lên “Hết sức phấn đấu, nêu cao quyết tâm…”, sức mạnh được truyền thêm, mọi người lại hăng say tiếp tục với công việc… Một khoảng thời gian trôi qua… Nụ cười nở trên môi mọi người, tất cả hồ sơ đã hoàn tất, tôi liếc nhanh cái đồng hồ “Ôi chết, đã quá mười giờ khuya rồi!” Dắt vội xe ra cổng, tôi vặn ga và cố gắng “bay” thật nhanh về nhà, lòng thấp thỏm lo cho ông xã…
Chiến dịch triển khai Ngân hàng Công Thương đã đến, thật căng thẳng và tất bật. Nhiều ngày liên tiếp, chúng tôi tham gia các buổi họp. Nào là lên kế hoạch triển khai, lên bảng dự trù chi phí trên tinh thần “tiết kiệm nhưng đảm bảo chất lượng”, làm việc với nhà thầu phụ về vận chuyển, lập bảng phân bổ thiết bị cho các tuyến triển khai, chuẩn bị các biên bản hồ sơ và hướng dẫn, dặn dò anh em triển khai trước khi ra trận… Hôm ấy 23h đêm, từng chuyến xe mang theo bao nhiệt huyết lên đường. Từng đoàn quân HPT như đang hùng dũng tiến lên dưới ngọn cờ ba sắc thắm. Những người còn lại như chúng tôi luôn luôn trong tư thế sẵn sàng hỗ trợ cho đoàn quân. Có những ngày chuông điện thoại đổ dồn liên tục “Em ơi, anh sắp đến điểm giao hàng rồi nhưng đường cấm xe tải vào, anh không liên lạc được với người của Ngân hàng Công thương, em ơi…”; “Chị Thảo ơi, chi nhánh họ trả về một số hàng, làm sao bây giờ?…”, “Thảo ơi, Hà Nội chuyển vào bị dư một cái Router…” Tôi cảm giác những hình ảnh vất vả, khó khăn gian khổ của đoàn quân đi triển khai hiện lên trong tôi, thấy mình cần phải gắn bó hơn, thông cảm hơn, chia sẻ những gian khó với các anh nhiều hơn…
Thời gian trôi đi thật nhanh, mới đó mà tôi đã là thành viên của HPT gần hai năm rồi, những kỷ niệm như nhiều thêm, tình cảm như gắn chặt hơn. Trong tôi vẫn đang vang lên Hành Khúc HPT của anh Trần Phong Vũ “…Đem bao nhiêu sức trai anh tài hào hùng. Nguyện một lòng với Công Ty.”.