Được làm việc và học tập chung với các anh em Miền Nam trong những dịp cuối năm là cơ hội thật là hiếm có. Hơn thế nữa mỗi người ở đây tự hiểu rằng họ sẽ được hưởng những niềm vui sum họp, được Yêu, được Thương, được nghe tiếng đàn, được chơi và được tham gia những trận “nhậu” long trời lở đất.
“Các bạn ơi, có anh em Miền Nam sắp ra, chúng ta sẽ làm gì đây?”. Ngay lập tức “Ban Tổ chức” đón tiếp được thành lập. Mỗi người một việc chờ “đến hẹn lại lên... Người ơi người ở đừng về”, hay ít nhất thì “về rồi lại vẫn muốn ra... chi nhánh HPT Hà Nội”.
Đến đây, chắc bạn cũng muốn tôi tường thuật một trong những buổi “đón tiếp“ anh em Miền Nam của người Hà Nội chứ. Nếu có, thì bạn hãy dành mấy phút để đọc nhé.
"Ban Tổ chức" hẹn mọi người có mặt tại chi nhánh lúc 18h30’ nhưng hầu như ai cũng đến muộn. Vì vậy, phải đến hơn 19h00’ thì mọi người mới có mặt đầy đủ để thưởng thức món bánh Kinh Đô do em Vân mua để lót dạ và tranh thủ phân chia thành các đội cho cuộc thi đấu Bowling sắp diễn ra.
Khi cơn đói bụng của mọi đã được xoa dịu cũng là lúc tuyên bố lý do tại sao lại có buổi "ăn chơi tàn bạo" này. Và thế là chương trình thứ nhất (tăng một) bắt đầu.
Tất cả mọi người cùng đến Trung tâm Star Bowling để tham gia cuộc thi đấu bowling giữa bốn đội: Đội 1 gồm Vân, Quốc Dũng, Cảnh Namdo Vân làm đội trưởng. Đội 2 gồm Thuận Linh, Dũng (chồng Vân), Tuấn Bình và do Thuận Linh làm đội trưởng. Đội 3 gồm Thảo Như (con chị Thảo), Hiệp (nhân viên thực tập), Minh Đức và do Thảo Như làm đội trưởng. Đội 4 gồm Cẩm Lê, Hường (bạn Thuận Linh), Thế Vinh và do Lê làm đội trưởng.
Cả bốn đội dường như rất cân sức cân tài nên trong vòng loại thứ nhất phải đến phút cuối mới phân ra được hai đội tranh nhất nhì là Đội 2 và Đội 3. Hai đội còn lại đành ngậm ngùi thi đấu để tránh phải nhận giải “nhất đằng đuôi” (vì sẽ bị phạt 100.000đ). Mặc dù mọi người ai cũng “khát khô cả cổ” vì vừa phải mất sức thi đấu, vừa phải hò hét để cổ vũ cả đội nhà và đội bạn nhưng “Ban Tổ chức” nhất quyết không cho ai gọi nước uống, với lý do chính đáng để dành kinh phí cho các chương trình tiếp theo. Thế rồi, sau những phút thi đấu căng thẳng thì Đội 3 cũng xứng đáng được đứng trên bục vinh quang với số điểm thắng gần gấp đôi đội đoạt giải nhì là Đội 2. Còn Đội 1 thì đành chấp nhận bị phạt 100.000đ. Lý do của đội thắng cuộc thì có thể xem như “ăn may”, nhưng lý do của đội thua thì quá rõ ràng vì đội này không có tinh thần đoàn kết, đổ hết lỗi thua cho đội trưởng, như vậy thì thua cũng không gì oan ức. Còn Đội 4 thì không “happy” lắm với kết quả này vì lại để thua Đội 2 - một đội có một vận động viên ném Bowling như “chọc tiết lợn” (trích lời anh Trần Minh Đức tả động tác ném Bowling của Thuận Linh).
Đến lúc này thì kể cả đội thắng lẫn đội thua đều có chung một suy nghĩ là phải tìm một quán nào đó để ăn, nếu không thì không còn sức mà chơi tiếp nữa. Như vậy thì chương trình tiếp theo (tăng hai) ắt hẳn sẽ phải xảy ra. Và thế là mọi người lũ lượt kéo nhau đi thưởng thức món lẩu hải sản ở một quán vỉa hè tại phố Phùng Hưng. Ai cũng mệt và đói nên bà chủ quán cũng mát lòng mát dạ vì đồ ăn cứ được khen là ngon hoài. Em Vân thì đói quá cứ líu hết cả lưỡi khi thấy đồ ăn của mình bị người khác “cướp mất”. Nhưng cuối cùng thì mọi người cũng thực sự mãn nguyện vì được thưởng thức một bữa ăn ngon tuyệt.
Lúc này đã là 22h30’ nhưng gần như chẳng ai muốn về,nên chương trình sau đó (tăng ba) được mọi người nhiệt liệt hưởng ứng, chỉ riêng có cô Thảo vì lý do“tuổi cao” và có con nhỏ nên phải dừng lại ở chương trình hai.Mọi người tiếp tục lên đường nhằm hướng quán karaoke gần chi nhánh. Nhanh chóng tọa lạc trong căn phòng karaoke ấm cúng, các giọng ca vàng bắt đầu được ngân lên. Mặc dù ai cũng đã khản đặc cổ vì đã cổ vũ rất nhiệt tình cho trận thi đấu bowling nhưng cũng không ai chịu chùn bước khi phải tranh cướp micro để có cơ hội trình diễn các bài hát "tủ" của mình. Chỉ duy nhất có anh Vinh là không hát bài nào mà cũng chẳng cổ vũ ai (không hiểu có phải vì đang mơ mộng đến chương trình tiếp theo hay không…?). Nếu không có anh Cảnh Nam đòi về vì buồn ngủ quá thì có lẽ mọi người còn lâu mới về, ai cũng muốn hát tới sáng.
Đến khoảng 0h30’, trời đêm Hà Nội lành lạnh, các căn nhà xung quanh đã chìm vào trong giấc ngủ yên ắng thì chúng tôi mới lưu luyến chia tay nhau, kết thúc một buổi “ăn chơi” đầy hào hứng. Thật sung sướng và thoải mái làm sao sau những ngày làm việc cực nhọc nhưng chúng tôi đã có những phút bên nhau rất thư giãn, vì đã được chơi, được ăn và được hát hết mình.