Duyên may và sự lựa chọn

“Khi ta gặp được đúng người ta yêu, ở đúng vào một nơi nào đó, vào đúng một thời điểm nào đó. Ðó là duyên may. Nếu bạn quyết định yêu một ai đó với tất cả những nhược điểm của người đó. Ðó không còn là duyên may nữa. Ðó là sự lựa chọn.” Tôi tin mỗi điều xảy ra trong cuộc sống đều mang một lý do quan trọng. Có những duyên nợ lại bắt đầu từ những tình cờ, có những điều tưởng như định mệnh lại hóa ra là bởi ta đã chọn lựa điều đó. Mỗi khi nhớ đến khoảnh khắc cầm trên tay quyển báo Hotnews ấy, tôi luôn mỉm cười và nghĩ “ừ, đó duyên may, và cũng là lựa chọn của bây giờ”.
Một mùa đông nữa lại đến, mùa đông thứ ba kể từ khi tôi hiểu được định nghĩa của “mùa đông” một cách rõ rệt: có mùi ngô nướng, có xúng xính áo khăn, có những tối ngồi run cầm cập bên bờ Hồ Tây, có những đường chân tay nứt nẻ vì rét buốt... và có sức thuyết phục để hiểu được mức độ quan trọng của một “bàn tay ấm”. Mang cho anh một cốc cà phê nóng, nhìn anh mỉm cười, tôi chợt nhớ về những ngày ấy, khi mà tôi còn chưa thực sự “hiểu” mùa đông là gì.
Tôi biết anh lần đầu vào mùa “Sài Gòn ít nóng” trên một diễn đàn CNTT, và cho đến tận một năm sau đó, tôi chẳng biết quan tâm gì hơn ngoài những kiến thức mà anh chia sẻ trên diễn đàn ấy. Một ngày, trong lúc đắn đo suy nghĩ về thư mời nhận việc của một số công ty, tôi vô tình đọc được những dòng chia sẻ của anh. Không phải là những bài posts dài thật dài về công nghệ, kỹ thuật nữa, mà là những suy nghĩ và cảm nhận khi làm việc cho HPT. Anh viết không dài lắm, nhưng tôi nhìn thấy ở đó cả một bầu nhiệt huyết, tràn trề niềm vui, tự hào. Chẳng hiểu sao, tôi tin anh; và may mắn thay, trong số những công ty đồng ý nhận tôi, có HPT.
Tôi nhớ có một lần, anh GiangKT (một trong những “người bạn lớn” của tôi ở HPT những ngày đầu tôi mới gia nhập) hỏi tôi rằng: “Tại sao em lựa chọn HPT?”. Dù có chút ngại ngần, nhưng tôi vẫn nói rất thật lòng với anh: “…em chọn HPT vì em được truyền cảm hứng từ chia sẻ của một người bạn, em không chắc anh ấy còn làm việc cho HPT hay không…”. Duyên may của tôi với HPT bắt đầu từ đó, và vì quá háo hức với môi trường mới, tôi gần như quên bẵng đi anh – người truyền cảm hứng cho tôi và góp một phần động lực để tôi “tìm hiểu và gắn bó” với ngôi nhà HPT.
Cho đến một ngày… Tôi nhớ đó là Hotnews tháng 12/2011, khi nhìn thấy hình anh trên báo, tôi cảm thấy ngờ ngợ, nhìn xuống cái tên… quen quá, là ai, là ai?! Rồi tự nhiên tôi cảm thấy xúc động, có chút buồn cười nữa. Tôi chẳng hay đọc Hotnews, vậy mà cái lần đầu tiên tôi chăm chú đọc hết tờ báo kỳ ấy, tôi lại tìm thấy một thú vị bất ngờ. Không ngờ được “gặp lại cố nhân” qua mặt báo. Nhiều lúc tôi nghĩ, nếu mà mình chăm đọc Hotnews từ trước, có khi nào mình lại phát hiện ra anh ấy sớm hơn không?!
Mùa đông một năm sau đó, khi hai đứa đang ngồi ăn ngô nướng ở một ngõ nhỏ Hà Nội, anh nói với tôi:
- “Em nhớ không, mùa đông năm ngoái ấy, 9h tối rồi, anh đã nói là anh phải về, trời Hà Nội có 8 độ thôi, anh lại còn phải qua cầu nữa… Thế mà em vẫn không thông cảm, bắt anh ngồi teamview hướng dẫn em làm Lab”.
- “Em có biết mùa đông lạnh như thế này đâu, em chỉ biết Sài Gòn có hai mùa: nóng và nóng hơn, thế thôi”.
- “Rõ ràng em có ý đồ từ lúc đó”. Anh tự nhiên nhìn tôi với ánh mắt như thể “anh biết hết rồi”.
- “Không phải”
- “Thừa nhận đi”
- “Đã bảo không phải”.
Tôi rất thật lòng khi nói câu ấy, bởi vì khi mới nhận ra anh, tôi đã nghĩ mối duyên giữa anh với tôi sẽ giống như giữa những người vốn tưởng chỉ quen biết nhau trên thế giới ảo, nhưng hóa ra lại có cùng mối liên hệ ngoài đời thật. Như vậy là đã đủ kỳ diệu rồi, phải không?! Có chăng nữa thì là chút cảm tình của tôi với một đàn anh trong nghề chăm chỉ và không ngại chia sẻ kiến thức với mọi người.
Khi tặng anh cuốn sách “Nếu biết trăm năm là hữu hạn”, tôi chỉ coi đó như một món quà để cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi trong công việc, hoàn toàn không ngờ rằng có một ngày hai chúng tôi lại như một câu truyện trong cuốn sách đó. Hai người không chỉ “gặp gỡ” và “đồng hành” cùng với nhau, mà còn cùng nhau đi qua những “trải nghiệm đau đớn”. Mối liên hệ giữa tôi và anh đã không còn là “ảo giác” bởi vì cảm xúc của tôi không còn đơn thuần là ngưỡng mộ những điều hay ho anh viết mà tôi đọc được qua internet; cùng anh sẻ chia, gắn bó, tình cảm đó đã chuyển sang con người anh.
Mỗi lần đi trên phố mùa đông, tôi lại lẩm bẩm “mùa đông không lạnh cái gì chứ, Khánh Phương chỉ toàn xạo”, nói vậy thôi chứ mỗi lần anh nắm lấy bàn tay tôi ủ ấm, tôi không thể không thừa nhận rằng: khi trong lòng rất ấm áp, thì mùa đông không hề đáng sợ chút nào.
Ba năm, thời gian không dài nhưng đủ lâu để chúng tôi hiểu phần nào đó về nhau. Không phải chỉ riêng tôi với anh, mà cả tôi với HPT nữa. Một cách tương đối, anh – khi ấy là một người bạn không quen – đã tạo nên mối duyên giữa tôi và HPT; còn HPT, thông qua Hotnews, lại khơi nguồn cho duyên nợ giữa tôi và anh J.
Không ai đoán được sau này ra sao, biết mình đang có gì để đưa ra sự lựa chọn mới là điều cần thiết nhất. Cả anh và HPT đều đến với tôi từ những duyên may, nhưng khi tôi quyết định từ bỏ những cơ hội khác, quyết định “yêu”, “sánh vai” và “gắn bó”, dù biết rằng hẳn sẽ có những ngọt bùi, chông gai và khó khăn hơn chút nữa… thì những mối duyên ngày ấy đã không còn là duyên may nữa. Đó là sự lựa chọn của tôi.
Tôi không định viết câu chuyện ngắn này, nhưng sau vài ngày đắn đo và suy nghĩ, tôi cảm thấy đây chính là cơ hội để nói lời cảm ơn với Hotnews – yếu tố quyết định để hành trình 3 năm qua của anh và tôi bắt đầu - đặc biệt nhân dịp Hotnews tròn 100 số. Không chỉ là nhịp cầu tin tức, truyền tải những thông tin quan trọng trong nội bộ công ty; mà Hotnews thực sự còn là nhịp cầu trái tim nữa. HPTers ơi, hãy thử chăm chỉ đọc Hotnews nhé, biết đâu các bạn sẽ tìm được “bàn tay ấm” cho mình.
P/S: Cám ơn anh, vì chặng đường hơn ba năm qua của em với HPT.