Tôi hoàn toàn không tự đặt ra mục tiêu cho mình là phải viết được bài gửi Hotnews. Nhưng không hiểu sao mỗi khi trong lòng có điều gì suy nghĩ hay khi dâng lên cảm xúc dạt dào tôi lại muốn viết ra chia sẻ với Hotnews, với mọi người. Có lẽ trước đây tôi chỉ quen chia sẻ với mẹ, với em gái, nay có thêm người bạn thân là Hotnews tôi lại có thêm một nơi để chia sẻ chăng?
Câu chuyện tôi kể với mọi người lần này là cuộc đối thoại ngắn của tôi với chú lao công của tòa nhà Pasteur Tower (nơi làm việc của Trung tâm HSoft). Thoạt nghe thì thấy chẳng có gì nên chuyện để có thể ngồi kể lể nhưng thật sự cuộc đối thoại đó cứ mãi làm tôi suy nghĩ suốt trên đường về nhà ngày hôm đó và cho đến tận hôm nay. Nó ám ảnh tôi không phải vì nội dung chúng tôi trao đổi mà vì tình cảm chân thành và sự xúc động của chú lao công đã khiến tôi suy nghĩ rất nhiều.
Hôm đó là chiều thứ Sáu, hết giờ làm việc tôi tranh thủ về vì mẹ đang đợi tôi ghé đón. Tôi bấm thang máy và chợt nhìn thấy một chú lao công với nhiều túi rác đang chờ sẵn. Chắc chú đang gom rác của văn phòng trước khi ra về. Khi vào thang máy, nhìn dáng chú lầm lũi tự nhiên tôi muốn nói gì đó phá tan sự im lặng, tôi không muốn tỏ ra xa lạ, đặc biệt lại càng không muốn chú suy nghĩ là chúng tôi - những người làm văn phòng - không để ý tới những cô chú bảo vệ, lao công... và những công việc thầm lặng của họ.Thế là bất chợt tôi hỏi chú “Thứ Bảy và Chủ nhật chú có làm không chú?” Nét mặt chú tự nhiên vui hẳn lên và chia sẻ ngay với tôi tính chất của công việc kéo dài suốt cả tuần, không nghỉ ngày nào cả. Chú còn kể rằng chú lau chùi thang máy như thế nào, rằng chú đi làm cuối tuần cũng không thấy gì bất tiện vì làm thêm thì có thêm nhiều thu nhập lo cho gia đình. Chú nói thật nhanh như sợ tôi sẽ về mất và không lắng nghe chú nữa. Ra đến cổng, tôi cố nán lại để lắng nghe những gì chú chia sẻ, cảm nhận chú rất vui vì có người lắng nghe về công việc của mình. Rồi Tôi chào chú ra về. Nếu chỉ có như vậy chắc tôi đã không xúc động mạnh và suy nghĩ mãi. Bạn biết không, khoảnh khắc đó, chia tay tôi, chú lao công nói với tôi bằng giọng trầm hẳn và xúc động “Cảm ơn cháu đã quan tâm chia sẻ công việc của chú. Hiếm có ai quan tâm đến công việc của chú lắm.” Lời nói ấy khiến tôi vô cùng xúc động. Chỉ là một câu hỏi thăm, một thái độ lắng nghe của tôi mà chú lao công đã cảm thấy ấm áp và vui sướng như vậy. Và có thể chú vẫn giữ được niềm vui và sự phấn khởi trong những ngày làm việc sau đó ...
Tôi chợt nghĩ nếu lúc đó tôi chỉ lo đi về, sau một ngày làm việc mệt mỏi, chỉ giữ im lặng và không để ý đến người cơ cực đi cùng chuyến thang máy hôm ấy... thì sao nhỉ? Chắc cũng chẳng có gì xảy ra cả, “không ảnh hưởng đến hòa bình thế giới”, tôi làm việc của tôi, chú làm việc của chú. Thế nhưng, nếu vậy thì sẽ không có niềm vui nào cho chú – người lao công vốn luôn lầm lũi với công việc của mình, không có suy nghĩ nào cho tôi, cuộc sống tiếp tục trôi đều đều với những bộn bề vốn có của nó mà thôi.
Tôi nghĩ đa số chúng ta hiện nay đều đang tất bật với cuộc sống, nào là công việc, học hành, trách nhiệm với gia đình, giao tiếp xã hội... đôi khi chúng ta sống vội quá, không còn thời gian để quan tâm hay chia sẻ với nhau nhiều, nhất là về tinh thần. Đó là điều tất yếu của cuộc sống hiện đại ngày nay. Tuy nhiên, nếu muốn, chúng ta vẫn có thể làm cho cuộc sống của chúng ta, của những người xung quanh thêm hạnh phúc, thêm ý nghĩa bằng những quan tâm tưởng chừng như rất đơn giản và bé nhỏ, không tốn nhiều vật chất hay thời gian chút nào. Đơn sơ chỉ là nụ cười, ánh nhìn trìu mến, sự lắng nghe, sẻ chia và quan tâm... nhưng sẽ là những món quà vô giá ta có thể dành tặng cho những người xung quanh, động viên, nâng đỡ tinh thần họ rất nhiều trong vòng xoáy tất bật của riêng họ. Những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt cho nên chúng ta rất dễ đánh rơi trong vòng xoáy hối hả hằng ngày lắm, các bạn ạ!
Tôi chỉ muốn chia sẻ trải nghiệm và suy nghĩ của cá nhân mình tới mọi người qua bài viết này. Hy vọng sẽ không bị cho là quá đa cảm và sẽ được mọi người đón nhận và sẻ chia. Vì tôi chỉ mong chúng ta sẽ luôn mang đến cho cuộc sống và mọi người xung quanh những điều hạnh phúc, sự ấm áp, như một câu nói tôi từng nghe trong chương trình VOH “Không gì tốt đẹp hơn bằng việc làm cho người khác hạnh phúc!”
Nguyễn Thị Hải Đường
Nhân viên QA – Bộ phận QA&QC
Trung tâm HPT Software