Chút trải lòng sau dự án OCB

Team dự án – HAS

JOB ĐẦU ĐỜI

Tám tháng cho một sự đồng hành có lẽ không quá dài nhưng cũng đủ để cho tôi cảm nhận được hương vị mà có lẽ trong suốt 4 năm giảng đường đại học tôi chẳng bao giờ cảm nhận được. Bước ra khỏi mái trường thân yêu, tôi mang trong mình biết bao những hoài bão, có cả ước mơ của cái tuổi cầu thị chứng tỏ giá trị bản thân và quan trọng nhất là có thể nuôi sống chính mình bằng những gì đã được tiếp thu sau bao tháng ngày đèn sách. Hòa vào đó là cả nỗi lo lắng cho công cuộc tìm kiếm và hòa nhập vào một công ty mới, một công việc mới. Với tôi đó là cả một sự may mắn lẫn hạnh phúc khi Công ty đã cho tôi trở thành một thành viên chính thức trong đại gia đình HPT. Những ngày, tháng đầu tiên khi còn là nhân viên thử việc, tôi không tránh khỏi giai đoạn khủng hoảng vì những việc tôi được giao thật sự quá khác xa với những gì tôi đã được học. May mắn thay tôi đang làm việc cùng những anh chị đồng nghiệp thật sự vừa quá giỏi vừa quá đáng yêu. Từ cách nhìn nhận, đưa ra cách giải quyết các bài toán, cách ứng xử, cách trình bày của tôi đã được cải thiện lên rất nhiều để cho tôi có thể hoàn thành tốt những công việc được giao ở dự án OCB. Trải nghiệm nào cũng có kỷ niệm cả nhưng với tôi nó không chỉ một mà là rất nhiều kỷ niệm. Từ những cái tên dễ thương dành cho nhau, từ những lời nói đùa đáng yêu để mọi người luôn có nụ cười trên môi dù công việc luôn khiến mọi người cảm thấy mệt mỏi. Dù chúng tôi làm việc suốt 7 ngày trong tuần, mỗi ngày hơn 8 tiếng làm việc nhưng không ai bảo ai đều luôn đi làm đều đặn và cố gắng chỉ vì một mục đích cuối cùng là kết thúc dự án một cách tốt nhất. Ấn tượng lớn nhất của tôi là ngày golive sản phẩm, mọi người đều thức đến sáng trong không khí rộn ràng và đầy hứng khởi khiến tôi cảm giác như cảnh tượng đón giao thừa chờ đợi ngày đầu tiên bắt đầu năm mới, còn ở đây đang chào đón đứa con tinh thần đưa lên hệ thống chính thức của khách hàng sau bao ngày vất vả tạo ra nó. Mọi mệt mỏi, mọi lo lắng đều tan biến khi sản phẩm golive thành công, cảm xúc như vỡ òa của một chiến thắng về một chặng đường dài hơi. Khi công việc hoàn thành cũng là lúc tôi phải chia tay dự án để tiếp tục dự án mới nhưng có lẽ tôi không thể quên được những ký ức đẹp về dự án, những ký ức ấy có lẽ chỉ nơi đây – HPT - tôi mới có được. Sẽ không còn hình ảnh anh em phải lội nước đi dưới mưa để lấy xe về nhà trong đêm, không còn những ly chè sầu, trà sữa béo ngậy sau những giờ làm việc căng thẳng cùng với đó là niềm vui của hạnh phúc lẫn chút gì đó quyến luyến về hồi ức đẹp. Sẽ không có buổi tiệc vui nào không tàn, sẽ không có chiến thắng nào mãi mãi cả, chúng tôi sẽ tiếp tục guồng quay của công việc để bắt đầu dự án mới, thử thách mới, hành trình mới ở mái nhà HAS.

Trần Ngọc Thành

NHỚ ANHs

Thế là đã gần tròn 2 tháng kể từ ngày tôi cuốn gói từ Sài Gòn về Hà Nội, chuyển giao trách nhiệm BA dự án cho Hằng LT. Tôi vẫn còn nhớ ngày đầu vào dự án, ai cũng căng thẳng, anh Phương BA trước đó mới nghỉ, tiến độ dự án đang chậm và khách hàng kỳ vọng nhiều về việc giải quyết vấn đề giao tiếp và phối hợp với bên họ. Tuần đầu đến làm việc, tôi làm quen một dãy các khái niệm và công việc – rule phân công, rule định giá, masterdata (trước đây tôi đã nghe nhắc đến nhiều nhưng đến lúc đó mới đụng vào). Ấn tượng của tôi lúc đó là ai cũng cắm đầu vào làm việc: anh Hồng đẩy việc liên tục, anh Thái tập trung làm ECM, Nghị chuyên xử lý các vấn đề liên quan đến hạ tầng còn Thành và tôi hỗ trợ nhau trong công việc. Trong 2 tuần đầu công việc cứ quay vòng vòng như vậy, nhưng đến một thời điểm nào đó bỗng nhiên mọi chuyện dễ dàng hơn hẳn. Những gì tôi nhớ đến về dự án không còn là chuyện hôm nay làm xong việc gì nữa, mà là những khoảnh khắc khác. Là lúc cả team đi ăn và mỗi người bước một kiểu, nhìn tổng thể như một đội nhân vật hoạt hình, nhìn rất ngộ. Là lúc đi nhậu, phát hiện ra mặt ai rất hợp với diễn hài, ai không giỏi uống, ai hay quan tâm và hay gắp mồi cho người khác… Về tổng thể thì team dự án đã tạo ra một bầu không khí dễ chịu và ấm áp. Trong bầu không khí đó, tôi có thể khám phá thêm nhiều điều mới, ví dụ như thử tự động hóa việc test bằng việc dùng RPA do không biết code, hoặc thử cách giao tiếp mới từ những điều tôi mới tìm hiểu được với team; mỗi ngày tôi học được một chút và cảm nhận được sự thú vị hàng ngày khi được học trong lúc làm việc cùng cả team. Điều tôi trân trọng nhất sau khi hoàn thành dự án này là sự chân thành và ấm áp của những người làm việc cùng mình: anh Trí, anh Hồng, Thành, Nghị, anh Phú… Cám ơn mọi người rất nhiều về những chia sẻ, đóng góp và vun đắp trong thời gian đó ạ.

Đoàn Thị Hải Hà

ĐỒNG ĐỘI

Thế là giai đoạn căng thẳng nhất đã qua, riêng bản thân tôi cũng có một chút gì đó tự hào, cũng còn nhiều điều trăn trở, cũng có một chút vấn vương về giai đoạn đã qua, nhưng tất cả những gì thuộc về vấn vương thì đã là kỷ niệm, bởi theo nghiệp dev gần 8 năm nhưng đây là lần đầu tiên tôi được làm việc với những người đồng đội tuyệt vời đến vậy, trẻ có, già có, đẹp trai có, xinh gái có...nói chung đều đủ cả.

Có thể đối với nhiều nơi khác tôi cần 3 tháng, 6 tháng ...có thể lâu hơn để hiểu và phối hợp ăn ý với đồng đội của mình, nhưng ở đây 1 tuần là quá đủ, quá đủ để tôi thấy được nhiệt huyết của mỗi người, quá đủ để nhân ra rằng họ, chính họ là người đồng đội tuyệt vời của tôi và quá đủ để anh em chúng tôi cùng hiểu và san sẻ công việc cho nhau.......và cũng đủ để tôi nhận thấy họ " bựa " đến mức nào :D.

Cảm nhận của tôi về team này nhiều lắm: bánh bèo có, siêu bánh bèo cũng có, xì tin có, nóng tính có, vui tính thì nhiều, 'bựa' cũng có luôn nhưng ẩn sau những tính cách ấy là những con người trách nhiệm, tỉ mỉ và nhiệt huyết. Tất cả như chất xúc tác làm cho bức tranh dự án trở nên sống động hơn, như liều doping giúp cho cả đội luôn vững bước tiến lên và cùng nhau đi qua những giai đoạn căng thẳng nhất.

Áp lực càng lớn khi ngày golive càng tới gần, anh em chúng tôi giống những chú lính chì kiên trì nằm lì ở đó mà bám trận địa: thằng thì ngồi đó mặt "xệ" ra khi không tìm ra giải pháp, đứa thì ngồi một góc chăm chăm màn hình mò lỗi, còn có đứa thì lại ngồi vò đầu bứt tai lẩm bẩm "dzời ạ", "vô lý nhỉ", "ăn hành rồi", "sai ở đâu nhỉ", "bác hộ em cái này với".... và rồi không khí căng thẳng ấy lại được phá vỡ bằng những câu nói bình thường nhưng lúc đấy lại có sức nặng ngàn cân: "Anh ơi, em tái hiện được rồi" , "chạy rồi bác", "Bác lại troll em à", "Anh làm xong rồi chú", "Bác cứ để em". Cứ thế ngày qua ngày chúng tôi người Luồng, người Màn Hình, người Database, người ECM, ODM, Tester, Phân tích, System...nói chung đủ cả, mỗi người tô một mảng màu để ghép thành một bức tranh quy trình tổng thể.


Trong vòng quay dự án là bộn bề là thế nhưng anh em chúng tôi cũng có với nhau những giờ phút quây quần: lúc thì nước mía, cafe cóc, lúc thì mỗi đứa 1 ly mì húp xì xụp, lúc thì tô hủ tiếu gõ tại góc ngã tư thân thuộc... cũng có bữa chơi lớn là trà sữa, lớn hơn nữa là "Chang" hoặc "Craff". Tuy những lúc này là ngắn ngủi nhưng đủ để Anh Em tôi hiểu nhau hơn, thế đấy và thế là đủ để giảm bớt phần nào áp lực mà cùng nhau đi tiếp.

Trong suốt quá trình dự án, chúng tôi như một bộ máy chạy và quay hết tốc lực, cũng có những lúc cũng căng thẳng, có những lúc bế tắc không biết nói cùng ai, thì nạn nhân của tôi lại là các Sếp, ấy vậy mà các anh chị ấy luôn lắng nghe tụi tôi, cho anh em chúng tôi những giải pháp, những lời khuyên hữu ích và sau tất cả những cuộc nói chuyện ấy tôi lại nhận ra các Sếp của mình cũng tình cảm và tâm lý lắm chứ. Nhưng điều đặc biệt nhất mà anh em chúng tôi nhận thấy đó là sự đồng hành, dõi theo và hỗ trợ từ cái nhỏ nhất như gói mì, cái bánh đến những cái lớn nhất như giải pháp... tất cả như tiếp thêm sức mạnh cho anh em tụi tôi trong suốt quá trình dự án.

Cảm nhận của tôi về team, về những gì đã qua nói chung nhiều lắm nhưng có lẽ tôi xin kết bài tại đây bằng một câu status face của một "bóng hồng" trong team: "Nếu ở đây có một tấm ảnh, tấm ảnh đó sẽ có màu nắng buổi trưa, trong đó có bóng cả team".

Cảm ơn vì tất cả!

Nguyễn Trọng Trí